Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

Chuyện áo lớp

Trong quãng đời học sinh, một trong những kỷ vật mà mỗi chúng ta đều muốn lưu giữ cho mình có lẽ không thể thiếu chiếc áo đồng phục lớp.



Ngày nay, để có một mẫu áo lớp ấn tượng thật sự không phải là khó. Bạn chỉ cần chọn mẫu, chất liệu, số lượng… rồi đến đặt hàng ở các nhà may chuyên sản xuất đồng phục là sẽ có ngay trong thời gian ngắn. Ấy thế nhưng nhiều vấn đề rắc rối, mâu thuẫn cũng phát sinh từ việc chọn đồng phục cho tập thể lớp, tưởng rằng chuyện nhỏ nhưng có lẽ là một bài học lớn về sau.

Lớp tôi vốn dĩ có dự định làm áo lớp để mặc vào 20/11 cũng là một cách lưu giữ những kỷ niệm về tập thể lớp 12A2 trong mỗi thành viên. Tuy Tôi không phải là lớp trưởng nhưng có nhiệm vụ tiếp thu ý kiến của các bạn trong lớp về việc thiết kế mẫu áo. Ban cán sự lớp hăng hái bắt tay vào công việc 3 tháng trước tết, ai cũng nghĩ đến một chiếc áo đồng phục mang nét riêng cho lớp mình. Chúng tôi hy vọng các bạn trong lớp khi cùng nhau thảo luận thì sẽ mang lại thành quả như ý. Nhưng tôi đã lầm, khi làm việc trong một tập thể thì mọi quyết định đều trở nên khó khăn một cách không đáng có. Từ việc đơn giản nhất là chọn màu sắc, lớp 42 thành viên thì gần phân nửa từng ấy ý kiến. Rồi khi thuyết phục được mọi người thống nhất về màu sắc thì lại đến chuyện chọn kiểu dáng. Người thích áo sơ mi, bạn thích áo thun cổ tròn, người thích làm áo khóac ngoài… Không dừng lại ở đó, mọi người còn chia phe phái căng thẳng với nhau để dành phần thắng, để thỏa mãn với sở thích của mình. Dù tôi hiểu rằng, không phải ai cũng thật sự tâm đắc với lựa chọn của mình, đôi khi sự phản đối chỉ là tính hiếu thắng và có phần ích kỷ. Nếu những buổi sinh hoạt lớp trước đây luôn vui vẻ, thoải mái thì từ ngày bàn việc làm áo lớp, không khí trở nên gay gắt và có phần căng thẳng. Những người khó xử nhất trong cụôc có lẽ là cô giáo chủ nhiệm và ban cán sự lớp, nhưng để có được mục đích ban đầu, chúng tôi buộc phải chọn phương án biểu quyết theo số đông. Một cảm giác thất vọng và thoáng buồn khi một việc mang ý nghĩa tinh thần của một tập thể lớp đáng lẽ ra không nên so đo, tính toán hơn thua thế này. Rồi sau không biết bao nhiêu buổi sinh hoạt lớp,chúng tôi cũng đã duyệt được mẫu thiết kế ưng ý nhất. Thế nhưng chưa dừng lại ở đó, nhiều thành viên trong lớp lại không đăng ký làm áo lớp, với lý do “áo gì mà xấu thế, ai dám mặc ra đường”, “ áo này mặc được vài lần rồi bỏ thì mua làm gì” hay đơn giản “không thích không mua”… Thế là cuối cùng, chuyện làm áo lớp dần đi vào ngõ cụt chỉ vì không thể thống nhất ý kiến. Đến ngày cắm trại, nhìn các lớp khác xúng xính khoe đồng phục mà tôi không khỏi “thèm” được mặc áo lớp. Sau này, cũng có nhiều lần chúng tôi gợi lại ý định làm áo lớp, nhưng vẫn không tìm đựơc tiếng nói chung của các bạn trong lớp. Hơn thế nữa, tôi sợ chỉ vì việc này mà ảnh hưởng không tốt đến mối quan hệ trong tập thể lớp. Mãi cho đến giờ này, khi đã ra trường, mỗi người một ngã, lớp tôi vẫn không có được một chiếc áo kỷ niệm để mỗi khi nhìn lại có cái để nhớ, để vương vấn về khoảng thời gian cùng học tập dưới mái trường thân yêu.

Chuyện có lẽ sẽ tốt hơn nếu như mỗi người trong lớp tạm gác cái tôi của mình qua một bên và đặt lợi ích tập thể lớp lên hàng đầu. Hãy nghĩ rằng, áo lớp không chỉ là đơn giản là một thứ trang phục bình thường, mà còn là sản phẩm của tập thể, tượng trưng cho tinh thần đồng đội, thể hiện tình đòan kết và sự gắn bó với nhau giữa những người mặc nó. Dù áo lớp tuy sẽ không đẹp như chiếc áo trong tủ đồ của bạn hay không “xịn” bằng những món hàng hiệu nào khác, nhưng đó mới chính là thứ đẹp nhất khi tất cả mọi người cùng khoác lên người để cùng nhìn về một phía.